Ở độ tuổi như tôi, người ế cũng không phải hiếm, nhưng nếu bảo chưa trải qua một mối tình nào thì cũng hơi khó tin.
- Lần sau mở to mắt nhìn đèn xanh rồi hãy đi nghe chưa!
- Dạ dạ, em nhớ rồi ạ. Em cảm ơn anh.
Mặt vẫn tỏ vẻ buồn và hối cải vô cùng, tôi dắt xe ra đúng làn đường quy định, quay lại cúi chào 2 anh mặc áo vàng rồi lên xe, nhấn đề, giậm số, đi thẳng. Quả là chuỗi hành động của một kẻ tội phạm từng trải. Thật ra cái việc bị cảnh sát giao thông hỏi thăm đã xảy ra nhiều lần với tôi, nếu không muốn nói là rất nhiều. Cứ vừa đi, vừa suy nghĩ thì đèn nào mà chẳng như nhau, đều là cái cột màu đen bên đường, không cần chú ý. Mà tôi lại là chúa suy nghĩ, nhiều khi đang đi trên đường, tôi có thể dừng xe đột ngột mà hét lớn vì nghĩ ra được ý kiến nào đó hay ho. Bởi thế, cái đuôi xe của tôi không còn đẹp đẽ như cái đầu xe.
“Sáng nay ra khỏi nhà, chẳng biết bước chân nào ra đường mà xúi quẩy thế không biết!” Tôi lẩm bẩm, bấm chuông cửa căn biệt thự to như... Như quả bí ngô đối với cô bé Alice. Đừng hiểu nhầm, tôi không có ý so sánh tôi với Alice xinh xắn, nhỏ nhắn. Vì tôi không dễ thương như vậy, cũng chẳng bé nhỏ và may mắn như cô bé ấy, không cần phải vật lộn mỗi ngày để kiếm tiền mà chỉ đi chu du thiên hạ, à không, là khám phá thế giới diệu kỳ. Tôi thầm oán trách số phận, một cô nàng Nhân Mã như tôi mà phải bó chân mỗi ngày đi làm gia sư.
Vâng, tôi là một gia sư.
Cánh cổng to tướng mở ra, tôi cúi chào cô giúp việc rồi dắt xe vào. Tôi dạy kèm một nhóc học lớp 9. Rất vất vả để bắt nó phải học theo ý tôi, có lẽ vì con nhà giàu nên từ bé nó đã nhận thức được tầm khác biệt giữa quý tộc như nó và dân đen như tôi. Thế nên mỗi lần không có mẹ hoặc anh trai của nó ngồi gần đó, nó sẽ trừng mắt lên mà hỏi những câu làm tôi dựng tóc gáy. Đại loại như: “Cô ơi! Cô thấy mẫu con trai như Ken thì có được nhiều girl để ý không?”, “Cô thấy Ken nam tính không?”, “Ken hấp dẫn không cô?”...
Khi ấy tôi sẽ ậm ừ mà khuyên răn nó một cách máy móc rằng: Ken còn nhỏ, Ken phải lo học, khi nào Ken đủ 18 tuổi, cô sẽ trả lời những câu hỏi đó của Ken.
Nó có bao giờ để yên cho tôi đâu, nó sẽ lăn ra dỗi, rồi không thèm làm bài dù nó biết cách giải, hành tôi cả viết mỏi tay, cả nói mỏi miệng cho đến hết giờ học. Cậu anh của nhóc biết điều hơn nhiều. Mỗi lần thấy tôi vất vả với nhóc em, cậu ta sẽ bưng lên cho tôi một ly nước cam hoặc một đĩa trái cây mát lạnh.
Phải nói thật lòng là dù cậu ta thua tôi 4 tuổi, nhưng trông cậu ta rất nam tính, cuốn hút và... Có lẽ vì con nhà giàu nên bề ngoài ăn đứt đám bạn là con trai của tôi. Tóm lại, trong mắt tôi, cậu ta... Được.
Tôi không giỏi việc mô tả về người khác, trong cách nhận xét về con người, tôi chỉ có 2 vế: Được và không được. Thế nên ngoài râu ria nhận xét, tôi sẽ tóm lại một từ như vậy. Cậu ta tên Thiên Minh, nhưng ở nhà tên Rick. Hình như bọn con nhà giàu rất tích đặt tên Tây, nghe sang trọng mà toát lên vẻ khác biệt. Chẳng như ở quê tôi, mỗi lần đặt tên ở nhà là cứ lôi hết động vật với cây cỏ ra mà đặt, kiểu như: Cún, Mèo, Tí, Cò, Bẹp, Tẹt, Xíu, Xoài, Tèo... Chả hiểu sao, trong xóm tôi còn có đứa bị đặt tên là... C**. Chắc nó sẽ khổ về cái tên như vậy lắm, nhưng các cụ lại cứ bảo gọi vậy cho dễ nuôi.
Rick học 12, đang trong thời gian ôn thi Đại học. Thật ra con nhà giàu chẳng cần phải đợi đến năm 12 mới cho con ôn thi Đại Học, ngay từ lớp 10, cậu ta đã bắt đầu tập dần với việc giải đề thi, thi thử Đại Học. Cũng hiếm con nhà giàu học giỏi, nhưng có vẻ thành tích của Rick khá tốt. Tôi mở mang tầm mắt hẳn, vì trước đây cứ nghĩ con nhà giàu chỉ lo ăn chơi, học hành không ra gì.
- Chị nghỉ dạy, uống nước rồi tiếp tục giảng bài. - Rick đặt lên bàn học một ly sữa và một ly nước cam.
- Ừm, cảm ơn Rick.
Tôi cầm ly nước cam lên, uống một hơi, liếc mắt qua nhìn nhóc Ken, nó uống rất từ tốn và vẫn để dư lại một ít. Tôi chợt thấy mình hơi thô lỗ nên nhân cơ hội hai anh em họ không để ý, tôi cố gắng dồn hết những thứ nước còn trong miệng, nhả lại vào ly để thể hiện tính lịch sự. Cũng có phần hơi mất vệ sinh, nhưng còn hơn mất mặt.
Tôi quay lại đặt ly nước đã cạn và có khoảng 1 cm thứ nước nhàn nhạt cam vào trong khay, mỉm cười với Rick. Cậu ta cười lại với tôi. Phải nói lúc cười, cậu ta cực kỳ đẹp trai. Ước gì... Ôi không, cái đầu óc đen tối của tôi lại nhiễm tư tưởng mấy bộ phim Hàn xẻng. Bởi vậy, đến giờ vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai chỉ vì mê mấy hình mẫu nam nhân lý tưởng trên phim ảnh. Biết làm sao được, tôi cũng là con gái, tôi có quyền mơ mộng chứ, tôi nghĩ, bao giờ chạm mốc ba mươi, tôi sẽ thôi viển vông và vớ đại một anh chàng có tiền, đủ nuôi gia đình và chăm sóc được vợ con. Thế là đủ, không cần mũi cao, mặt nhẵn, tóc kiểu hay dáng chuẩn làm gì. Ba mươi có quá già không nhỉ? Thôi kệ, lúc ấy qua tuổi mơ mộng thì cũng chẳng hối tiếc vì sự lựa chọn của mình.
Từ nhỏ, tôi đã có một ước mơ ngốc xít rằng sau này sẽ trở thành một giáo viên, đi đến những nơi khó khăn để dạy học cho các em nhà nghèo. Có thể ước mơ này ảnh hưởng từ bố mẹ tôi, họ đều là giáo viên và tôi thật sự cảm thấy hãnh diện vì họ. Nhà tôi không khá giả gì, lương nghề giáo chỉ đủ ăn, đủ mặc. Bố mẹ tôi cũng thường đến những nơi xa xôi để dạy học miễn phí cho các em nhỏ. Mỗi lần như vậy, chị em tôi ở nhà tự chăm sóc nhau, tự bảo ban nhau học hành. Khi thi vào Đại học, tôi không do dự mà chọn ngay trường Đại học Sư Phạm, nơi để tôi thực hiện ước mơ của mình.
Tôi bắt đầu đi làm gia sư từ năm hai. Ở đất Sài Gòn, mọi thứ đều phải tính toán, thế nên đồng lương ít ỏi kiếm được từ việc đi dạy kèm giúp tôi bớt nhiều khoản đáng lo. Lên năm 3, tôi may mắn được giới thiệu dạy kèm cho những đứa trẻ con nhà giàu, sống trong khu biệt thự, điều đó có nghĩa là thu nhập của tôi sẽ được nhiều hơn. Nhưng không phải nhà giàu nào cũng phóng khoáng. Quả nhiên, càng giàu càng keo, keo mới mau giàu. Có những gia đình ngon ngọt buổi đầu tôi đến nhận lớp, nhưng sau đó thì đay nghiến, chèn ép tôi từng đồng một. Và để thỏa mãn yêu cầu của những kẻ giàu đâu có dễ dàng gì. Nhiều lúc phải khóc trong ấm ức, nhưng chưa bao giờ tôi bỏ giữa chừng việc dạy học của mình. Đơn giản vì tôi nghĩ bọn trẻ không có lỗi, có chăng chỉ vì tôi là kẻ làm thuê, nhưng cũng là một cô giáo tương lai, dù sao cái tôi được vẫn là kinh nghiệm.
Rồi khi được giới thiệu đến dạy kèm nhóc Ken, tôi rất hài lòng. Có vẻ như ba mẹ Ken không như nhiều người khác tôi đã gặp, họ dễ chịu, thân thiện và cũng không tính toán với tôi nhiều, chỉ cần tôi đảm bảo Ken sẽ học tốt là được. Hơn nữa lại gặp cả Rick, mỗi ngày làm việc mình yêu thích và ngắm mỹ nam thì cũng thỏa ước nguyện của tôi nhiều lắm rồi, tôi đâu có đòi hỏi gì cao sang hơn nữa.
...
Đôi khi tôi cảm thấy ghét Sài Gòn sáng nắng, chiều mưa. Bởi thời gian tôi đi dạy kèm toàn vào buổi tối, lúc Ken đã học về và tôi cũng hết giờ học trên giảng đường. Khu biệt thự dù đèn rất sáng, nhưng vắng vẻ vô cùng. Đôi lúc tôi phải nhờ Rick đưa ra đến cổng khu biệt thự. Những hôm trời mưa, tôi thường phải về muộn hơn vì cặp kính cận không ưu ái cho tôi lắm mỗi khi mưa.
Mấy hôm rồi nghe đài, báo đưa tin về cơn bão số 13 sẽ kéo vào Sài Gòn, tôi cũng không mấy bận tâm, vì có bão cũng không bó chân một cô nàng Nhân Mã như tôi ngồi yên ở nhà, nấp tránh bão được. Trường cho nghỉ thì tôi vẫn đi dạy kèm, với lại nhóc Ken có bài kiểm tra giữa kỳ vào ngày mai nên tôi phải đến củng cố kiến thức cho nó.
Mưa từ 2 giờ sáng kéo dài đến tận chiều tối, sau sự ngăn cản của các bạn cùng phòng, tôi vẫn lì mặt xách xe đi đến khu biệt thự nhà Ken. Trời tháng 11 tối nhanh hơn, cặp kính cận ướt mưa làm tôi khó khăn hơn trong việc điều khiển tay lái. Tôi đi mò mẫm như một kẻ mù, mắt nheo nheo tránh né những ánh đèn của làn xe đối diện và đi theo thói quen. Vừa nhìn thấy lờ mờ cánh cổng khu biệt thự, tôi lên ga, lao nhanh trong niềm sung sướng như kẻ chết đuối trông thấy phao.
“Rầm, ối, á, ôi mẹ ơi!”
Đó là chỗi âm thanh phát ra sau sự hưng phấn của tôi. Tôi tông vào một chiếc xe khác và đường trơn nên việc tiếp đất dễ dàng, nhanh chóng hơn ngày nắng. Tôi nhăn nhó, rên rỉ và cũng chực khóc khi người kia nhấc chiếc xe đang đè lên chân trái của tôi lên. Chống tay đứng dậy, nhưng không thể được, hình như tôi bị trẹo chân mất rồi. Thấy ran rát ở cánh tay, tôi nhìn lờ mờ qua cặp kính ướt mưa thấy màu đỏ nơi cánh tay, chiếc áo mưa mỏng đã rách tươm. Chưa kịp mếu khóc trong đau đớn, người kia đã đỡ tôi dậy, nói bằng giọng ấm áp trong tiếng mưa.
- Chị không sao chứ? Chị bị thương rồi, để tôi đưa chị đi bệnh viện.
Hoá ra là Rick. Tôi tháo kính, nheo mắt nhìn người đang vòng tay đỡ tôi, người cậu ta ướt sũng, có lẽ vì không mặc áo mưa. Nghe hai chữ bệnh viện tôi hơi rùng mình, tôi không thích bệnh viện và càng không thích bệnh viện của bọn nhà giàu, sẽ tốn rất nhiều tiền. Trong vài giây suy nghĩ về những tổn thất, tôi lắc đầu:
- Không cần đến bệnh viện đâu. Cậu đưa tôi về nhà, mua cho tôi ít bông băng là được. Mai Ken kiểm tra, tôi phải củng cố kiến thức cho nó.
- Nhưng...
- Chở tôi vào nhà, nhanh lên, nếu không cậu sẽ bị cảm lạnh mất.
Thoáng vài giây tôi nhìn thấy trong cặp mắt ướt mưa của Rick đỏ lên như sắp khóc, đôi tay nắm chặt cánh tay tôi trong vô thức.
- Á, đau.
- Tôi... Tôi xin lỗi. Vậy cũng được, để tôi gửi xe của chị cho chú bảo vệ.
Tôi gật đầu, cà nhắc đứng gọn sang một bên. Trông tôi lúc này chẳng khác kẻ ăn mày rách rưới, tả tơi. Tôi hận, hận ngày mưa bão, hận mình mua cái áo mưa dởm để rồi te tua như vậy. Tôi điên tiết, cởi áo mưa, ném mạnh vào thùng rác cạnh đấy. Mưa lạnh làm tôi bớt cơn đau, cảm giác thích thật.
Trời ơi, tôi đang làm gì thế này! Tự kí vào đầu mình một phát, tôi chạy nhanh vào mái nhà của phòng bảo vệ. Chẳng là tôi vừa nhớ ra mục đích mình đến đây là để đi dạy kèm chứ không phải để tắm mưa. Người ướt thế này thì khác nào con chuột cống chui vào cung điện, để rồi bị đuổi ra, trở về với cống. Nghĩ thế, tôi chỉ muốn khóc ròng.
Vài phút sau Rick đi ra, cậu đi về phía tôi, tròn mắt ngạc nhiên. Tôi biết cậu ta định hỏi gì nên trả lời luôn:
- Áo mưa rách hết rồi, tôi bỏ đi luôn. Vào đến nhà cho tôi mượn cái khăn lau khô người là được.
Rick nhìn tôi rồi gật đầu. Cậu ta dắt xe lại chỗ tôi, nắm tay tôi, đỡ tôi lên xe rồi mới ngồi lên. Quả nhiên rất lịch sự, chắc khối cô chết mê vì cậu ta mất. Đến gái lớn tuổi hơn như tôi còn rung rinh nữa là các em đang ở độ tuổi mới lớn.
Đỡ tôi vào nhà, Rick cho tôi ngồi ở phòng khách rồi chạy vào phòng. Hẳn là cậu ta thay quần áo. Nhìn xuống cái áo sơ mi ướt nhẹp của mình, tôi muốn khóc tập hai. Phẳng quá, không có tí gợi cảm nào. Bảo sao không hấp dẫn được đám con trai dê cụ, khoái mấy em như Can Lồ Lộ, còn tôi thì chắc là Kim Ẩn Ẩn rồi. Thôi, mặc kệ cái bọn dê cụ, tôi vẫn tự hào vì nhỏ nhưng có võ. À, ý tôi là dù thế nào, tôi vẫn sẽ trở thành một giáo viên, dưới vài người và trên nhiều người - lũ học sinh đáng yêu của tôi.
Tôi hắt xì vài cái, nhóc Ken chạy từ trên lầu xuống. Nó hỏi han tôi:
- Cô ơi cô, cô làm sao thế? Nhìn cô như con cún nhỏ lạc mẹ.