- Vâng! Con sẽ kèm Rick các môn khối A, B ạ.
Tôi ghét chính tôi những lúc thế này, suy nghĩ chẳng bao giờ thắng nổi mồm miệng của tôi. Nhưng lỡ rồi, rút lại không được, trong lòng muốn khóc ròng khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Rick. Tôi thấy ghét cậu ta, giờ đối với tôi, cậu ta là kiểu người: không được!
Thế là cả tuần của tôi, 2, 4, 6 nhóc em; 3, 5, 7 cậu anh. Đổi lại tôi được trả học phí cao gấp 3, đủ để sống cuộc sống sinh viên dư giả. Nhưng mà nói gì thì nói, áp lực của tôi cũng tăng lên gấp 4 lần. Nhóc em trở nên ngoan ngoãn bao nhiêu thì cậu anh đáng ghét bấy nhiêu. Thử tưởng tượng cậu ta cứ luôn nói không hiểu bài vài bắt tôi giảng lại, sau đó thì cứ ngồi nhìn tôi chằm chằm muốn lồi con mắt ra ngoài. Nhiều khi tôi phải dùng biện pháp mạnh, nhéo tai cậu ta, nhưng sự việc cứ tái diễn. Tôi thấy mình gần giống nữ nhân vật chính trong phim Hàn, giờ thì tôi biết không phải phim Hàn nào cũng bốc phét. Vì ít ra còn có các tình tiết như tôi phải hứng chịu
đây.
Ngoài chuyện đó ra, những điều khác đều tuyệt. Chẳng hạn như tôi có thể thoải mái ăn những gì có trong tủ lạnh, nếu hôm nào khuya không thể về, tôi có một phòng riêng để ngủ lại. Ban đầu ba mẹ Ken đề nghị như vậy khiến tôi ái ngại, nhưng rồi tôi nghĩ cũng không có vấn đề gì to tát. Tôi cũng không phải loại con gái có thể giả vờ hiền thục, nết na, sinh viên nghèo không nên sống quá nhiều bằng tính sĩ diện. Với lại cũng không phải tôi tùy tiện. Tóm lại, tôi chỉ thuận theo lẽ tự nhiên.
*****
Lắng nghe tiếng lòng và thành thật với trái tim ư? Tôi cũng không biết mình đã làm điều đó bao giờ chưa, nhưng hình như trước giờ tôi luôn né tránh những điều liên quan đến trái tim và cảm xúc...
- Này chị, chỗ này...
- Gọi cô! Xưng em!
Tôi trừng mắt nhìn Rick. Đã hàng trăm lần tôi nhắc nhở mà cậu ta cứ chị chị - tôi tôi, trong khi tôi đang dạy kèm cho cậu ta.
- À vâng! Cô giảng giúp tôi chỗ này.
Có cái lý nào xưng hô kỳ cục như vậy. Mà thôi, cứ gọi cô là được rồi, như vậy khoảng cách giữ tôi và cậu ta sẽ dài hơn... Có lẽ sẽ tốt hơn nếu là như thế.
...
Ken vào cấp 3, Rick đỗ đại học, giờ thì có lẽ tôi không còn nhiệm vụ gì ở căn nhà này nữa. Nửa năm trời trôi qua nhanh chóng, tôi cũng đã là sinh viên năm cuối, có lẽ nên dành thời gian cho việc học nhiều hơn để hoàn thành tốt 4 năm đại học.
Buổi học cuối cùng của Ken và tôi, tôi ăn mặc lịch sự, không đeo kính cận, chân váy ngang đầu gối, tóc xõa ngang lưng... Có lẽ nên để lại chút ấn tượng khó phai trong lòng những người nhà giàu tốt bụng ấy, thế nên một tôi rất khác mới xuất hiện. Tôi ghé vào siêu thị mua loại bột mì để làm món bánh canh mà ba mẹ Ken thích ăn.
Có một buổi tối tôi đã nấu món này cho gia đình họ. Nghĩ đến hôm ấy là tôi lại cứ buồn cười. Mẹ Ken vừa ăn vừa khen ngon, cô ấy nói một câu không biết đùa hay thật, rằng: “nếu con mà chịu làm dâu nhà cô thì hay quá, cô sẽ lại được thưởng thức những món ngon thế này”. Khi ấy nhóc Ken cứ la oai oái lên: “Con, con sẽ lấy cô Kim!”, làm tôi ngượng chín cả mặt. Còn ba Ken cứ ngồi cười khoái chí, lâu lâu gật đầu vì món ngon. Chỉ riêng tên đáng ghét kia, không biết đang nghĩ gì mà cúi mặt, nhìn vào tô bánh canh hoài không chớp mắt. Mà có lẽ, cậu ta cũng đã hết những cảm xúc không tên với tôi rồi. Phải, phải như vậy thôi. Nhưng... Sao trong lòng tôi lại không cảm thấy dễ chịu chút nào, cứ như tôi đã trồng được một bông hoa rất đẹp, đặt bên cửa sổ vì sợ rằng nó sẽ chết nếu thiếu ánh sáng, nhưng một ngày vì nắng gắt quá mà hoa bị cháy cánh đầy đau đớn, lúc đem vào bóng râm thì hoa đã không còn là bông hoa đẹp nữa rồi. Tôi nên khóc hay cười đây?
- Trời ơi, cô Kim xinh quá! Đấy, Ken đã bảo rồi mà, cô không đeo kính cận sẽ rất xinh! - Nhóc Ken cứ nhìn tôi không chớp mắt, nó ngồi nhặt rau mà cứ bỏ nhầm cuống với lá.
- Thôi đi nhóc con, đừng có nịnh cô. Mà cứ ngắm đi, từ mai sẽ không được nhìn thấy cô Kim tài giỏi, xinh đẹp này nữa đâu.
- Ơ... Sao vậy ạ? Cô Kim lấy chồng sao?
- Ừ, cũng gần như vậy. Cô sẽ...
Chưa kịp hoành thành cú lừa ngoạn mục dành cho nhóc Ken thì một bàn tay kéo mạnh tay tôi, người tôi xoay 180 độ. Cả tôi và nhóc Ken đều trò mắt nhìn kẻ thứ ba xuất hiện bất ngờ - là Rick.
- Cậu bị điên à? Có biết tôi đang nhào bột không? Bột vung vãi ra khắp sàn rồi kìa!
- Chị vừa nói gì? Mà sao hôm nay lại ăn mặc thế này? Chị định bỏ học về quê lấy chồng thật sao?
- Thật thì sao nào? Liên quan gì đến cậu?
Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại hỏi cậu ta như vậy, dù tôi thừa hiểu mối liên quan ấy là gì.
- Không được! Tuyệt đối không được! - Cậu ta trợn mắt nhìn tôi, những tia máu đỏ đang nổi lên trong mắt Rick.
- Chàng trai nhỏ ơi, cuộc đời chị thì chị có quyền quyết định, không đến lượt người khác phán xét có được hay không được đâu.
Tôi quên mất hai tay mình đang dính đầy bột, đặt hai tay lên má cậu ta. Câu nói vừa rồi tôi không chủ ý sẽ nói, nhưng hình như tôi đã vô tình làm người đứng trước mặt tôi tổn thương. Bỗng nhiên người tôi run lên, môi mấp máy nhưng không thể nói nên lời. Đúng lúc mọi thứ tưởng chừng sắp đóng băng thì chuông cổng vang lên, Ken nhanh nhẹn ra mở cổng, cô chú đã về. Tôi vội quay lại với đống bột của mình, còn Rick vẫn đứng đó - sau lưng tôi.
- Ô, chuyện gì vừa xảy ra thế này? - Mẹ Ken nhìn sàn nhà, ngạc nhiên hỏi.
- Cô Kim bắt nạt anh hai, suýt nữa có án mạng mẹ ạ. - Nhóc Ken cả nói cả cười khoái chí. Tôi quay lại, cười như mếu.
- Thật sao? Cô Kim thật mạnh mẽ. - Mẹ Ken cười hô hô, cử chỉ như thấy được sự việc rất thú vị. - Ôi, hôm nay cô Kim của chúng ta khác quá, xinh đến mức suýt nữa cô không nhận ra con luôn.
Tôi cười đau khổ, có chút ân hận vì sự thay đổi hình ảnh này. Quay sang nhìn cái mặt của cậu ta, hai má dính bột trắng tinh, vừa lúc đó mẹ cậu ta và cả Ken cũng nhìn thấy, cả ba phì cười. Cuối cùng, Rick quay đi, bỏ lên phòng, Ken cũng chạy theo.
- Sao hôm nay con lại... - Cô ấy nhìn một lượt những điều khác biệt của tôi, từ bề ngoài cho đến món bánh canh.
- Dạ, con tính xin phép cô chú cho con nghỉ dạy kèm Ken. Rick cũng vào Đại học rồi, Ken vào cấp 3. Hơn nữa con cũng sang năm cuối, con muốn dành thời gian cho việc học nhiều hơn.
- Con định bỏ rơi Ken nhà cô sao? Nó vẫn cần con mà.
- Ơ... Con...
- Từ ngày con trở thành gia sư cho Ken, nó học hành chăm chỉ hơn, cũng không tỏ ra trách móc cô chú nhiều như trước vì cô chú đi làm nhiều hơn chăm lo cho anh em nó. Giờ con không kèm nó nữa...
Hình như đã có gì đó nghẹn lại trong cổ họng mẹ Ken, cô ấy không nói gì nữa, quay lưng đi lên phòng. Có lẽ nào tôi quan trọng với gia đình này như vậy? Nhưng không thể vì thế mà tôi quên mất thế giới của mình, vị trí hiện tại của mình.
- Mẹ của Ken đâu rồi cô Kim?
- Lên phòng rồi đấy.
Ken hơi cau mày, nó định nói gì đó với tôi, nhưng lại không nói nữa, rồi nó đi lên lầu, có lẽ lên phòng của cô. Tôi vừa nấu xong, chú cũng về đến nhà, thêm một ánh mắt ngạc nhiên nữa dành cho tôi. Chú cũng lên phòng sau khi nhận được điện thoại của cô. Bỗng nhiên tôi thấy một bầu không khí mờ ám, lạ lùng.
Bữa tối, tôi nhai lại điệp khúc xin nghỉ dạy kèm cho nhóc Ken. Một sự im lặng đáng sợ diễn ra, chỉ có tôi nói, còn 4 người họ chỉ ngồi ăn và không biết có chịu nghe tôi nói gì hay không. Một lát sau, lúc tôi đã cảm thấy bất lực, định sẽ cúi mặt ăn mà không nói thêm gì nữa thì ba của Ken lên tiếng.
- Cuối tuần này cả nhà mình đi Vũng Tàu nhé. Cả Kim đi nữa, coi như để cảm ơn con vì thời gian qua đã vất vả vì Rick và Ken.
Chuyện này có thể hiểu theo nghĩa trong sáng không? Kiểu như đơn giản chỉ là để cảm ơn một người lạ, thời gian qua đã có mặt trong gia đình, giờ rời đi. Hay là phải tưởng tượng phức tạp như là đang lừa một cô gái quê đến nơi không ai quen biết, sau đó đem bán sang Trung Quốc hoặc Thái Lan... Có lẽ... Nên từ chối nhỉ?
- Vâng, con cảm ơn cô chú. Con...
- Con đừng từ chối!
- Cô đừng từ chối!
Cả Ken và mẹ Ken cùng một lúc chặn họng tôi. Vậy có phải nếu tôi từ chối là không giữ phép lịch sự? Có lẽ, duyên nợ của tôi với gia đình này chưa kết thúc được. Mà đây là cơ hội để một Nhân Mã như tôi được bay nhảy sau quãng thời gian dài làm sinh viên nghiêm túc. Không nên nghĩ quá nhiều về những điều sẽ xảy ra, vì thực chất tôi chẳng biết đó là những điều gì.
- Con sẽ đi!
Tôi gật đầu để khẳng định lời vừa nói, nhận lại là nụ cười của ba người đối diện, chỉ có Rick là vẫn không nói gì, nét mặt cũng không có biểu cảm gì, đáng ghét thật.
Cái cớ nghỉ làm để học là một dạng trá hình, vì sự thật là bây giờ tôi đang chúi mặt vào màn hình laptop, vừa khóc, vừa cười vì mấy bộ phim tình cảm Hàn Quốc. Lúc đã no nê cảm xúc thì xách xe chạy lòng vòng quanh quận nhất, hết cafe bệt rồi lại bánh tráng trộn... một mình. Thật ra tôi cũng muốn rủ ai đó đi cùng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại sợ làm phiền họ, bởi cuộc chơi của tôi không giống những người khác. Tôi cũng không thích những sợi dây trói buộc hoặc dắt tôi làm những điều họ muốn. Và chỉ khi một mình, tôi mới cảm nhận được sự tự do, thoải mái làm điều mình muốn.
- Dạo này em không đi làm gia sư nữa à?
Chị cùng phòng kéo mạnh cái gối đẫm nước mắt vì phim Hàn đang nằm trong tay tôi ra, nhìn vào khuôn mặt với cái mũi đỏ ửng của tôi rồi hỏi.
- Em không, em nghỉ làm rồi.
- Sao vậy? Đang làm tốt thế cơ mà. Hay người nhà họ bắt nạt em.
- Không có đâu, họ rất tốt, nhưng... em rất tiếc. - Tôi nhăn răng cười cho qua chuyện, vì chị ấy là người hay hỏi, nếu cứ trả lời đúng ý chị ấy cần thì sẽ có thêm nhiều câu hỏi khác nữa. Nhưng có lẽ chị ấy còn biết nhiều hơn những gì đang hỏi tôi.
- Dạo này em đang hẹn hò à? Hôm trước chị thấy có ai đó đưa em về. Thi thoảng còn không chịu về phòng. Thành gái hư rồi nha.
- Chị đừng nói linh tinh, mọi chuyện không như chị nghĩ đâu. Thật ra... - Tôi bắt đầu kể cho chị nghe câu chuyện như phim của mình.
- Vậy em có tình cảm với cậu ta không?
- Không có!
- Thật sao? Một chút cũng không sao?
- Em... em cũng không biết nữa. Chỉ là em cảm thấy không hợp và kết thúc không có hậu.
- Kim à, chị thấy em đa nghi quá rồi. Chuyện tình cảm không thể nói trước được thật hay giả, đúng hay sai đâu. Hơn nữa, em làm ơn ít xem phim thôi, em đã quan trọng hoá cuộc sống chỉ vì nghĩ quá nhiều về mối liên quan giữa phim và đời thực. Em cũng biết các bộ phim tình cảm kết thúc có hậu và để có cái kết đó thì các nhân vật đều trải qua khó khăn. Em mà cứ né tránh khó khăn, thử thách thì đến bao giờ mới có cái kết đẹp đây Kim? Hãy thử một lần lắng nghe tiếng lòng và thành thật với trái tim mình.
Lắng nghe tiếng lòng và thành thật với trái tim ư? Tôi cũng không biết mình đã làm đi