Nó đến cạnh tôi, nhìn từ trên xuống dưới rồi cười cười. Cái thằng nhóc này, nếu không phải vì đang ngồi trong nhà nó thì tôi sẽ bay đến cú cho nó vài phát vào đầu. Đang lườm nó một cách thù hằn thì Rick đi xuống, đưa cho tôi chiếc khăn và một bộ đồ ngủ.
- Chị lau khô người rồi mặc bộ này vào, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.
- Ắt xì! Ắt xì! - Tôi sụt sịt, cầm khăn lau người, xua tay ý không muốn nhận bộ đồ - Không sao đâu, lau khô người là được, cũng không bị ướt nhiều lắm, lát nữa là khô ngay.
Rick định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi. Cậu ta cau mày, quay người đi vào phòng bếp. Vài phút sau cậu đi ra với hộp đồ y tế.
- Chị cứng đầu thật đấy! Thôi được rồi, vậy thì ngồi yên để tôi rửa vết thương cho.
Tôi lại xua tay.
- Không cần đâu...
Rick nhìn tôi, cau mày. Ánh mắt có chút cầu xin và kiên quyết. Tôi không nói gì, cúi mặt đưa tay bị thương ra. Rick ngồi xuống nâng cánh tay tôi lên, dịu dàng như khi hoàng tử đánh thức công chúa ngủ trong rừng. Đấy! Tôi lại dở chứng mơ mộng ra rồi. Ở nhà mẹ tôi vẫn thường than thở vì cái tính thiếu thực tế của tôi, đã lớn đầu mà trên giá sách toàn truyện cổ tích với thiếu nhi. “Mày muốn làm giáo viên mầm non hả con?”, mẹ tôi vẫn thường thở dài hỏi tôi câu ấy.
- Chị có đau lắm không?
Giờ tôi mới nhận ra từ nãy đến giờ tôi cứ tròn mắt nhìn Rick trong vô thức. Vô duyên quá! Tôi cụp mi, khẽ cắn môi trách mình. Lắc đầu nhẹ, cảm giác hai má và hai tai tôi đang nóng ran lên.
- Cô Kim đừng đeo cặp kính quê mùa ấy nữa thì trông cô sẽ xinh lên nhiều đấy. Mắt cô rất đẹp.
Tôi há hốc miệng, mắt không chớp được vì những gì vừa nghe thấy. Nhóc Ken vừa đấm vừa xoa, tôi bực, chỉ muốn bẹo cho hai má của nó sứt luôn. Nhưng rồi tự nhiên tôi tủm tỉm cười, chắc vì cảm thấy nó tinh ý, biết mắt tôi đẹp. Hình như Rick cũng đang cười.
Bão thật sự đến rồi, gió rít lên đập vào cánh cửa sổ phòng Ken, tung rèm cửa một cách điêu luyện như trong phim kinh dị. Nhiều lần sấm làm tôi giật mình, tay tôi bám chặt vào người nhóc Ken làm nó được mấy phen cười khoái chí.
- Cô nhát gan thế. Cô ngồi đây đi, Ken đóng cửa sổ.
Chợt cảm thấy khí chất nam nhi thấp thoáng ở nhóc Ken. Với vẻ mặt cảm kích, tôi gật đầu mà mắt đã rươm rướm nước. Ken đóng cửa xong, quay lại nhìn tôi cười... rất gian. Tôi nuốt nước bọt cái ực, không hiểu nó sẽ bày trò gì. Ken đi một vòng quanh phòng, tôi cũng nhìn theo nó không chớp mắt. Đang định cất tiếng phàn nàn về thái độ khác thường của nó thì bỗng như có ai đó bịt mắt tôi lại, căn phòng tối đen, sấm đánh một phát ầm.
Tôi hoảng quá quên chân mình đang đau, đứng bật dậy và kết quả là cả người, cả ghế té nhào xuống nền nhà sau tiếng hét kinh hoàng của tôi. Rồi một tiếng xoảng của cốc thủy tinh rơi vỡ. Tôi khiếp đản, khóc ngay lập tức.
Đèn lại sáng, tôi cảm nhận sàn nhà sao mềm mại thế, mắt thì vẫn đang nhắm tịt, đầm đìa nước. Thế là tôi cứ gục mặt xuống sàn nhà mà khóc, nhưng sao cảm giác như sàn nhà cứ đập lên xuống liên tục như có một trái tim bên dưới. Tôi cố căng đôi mắt nhoè nước để nhìn, giờ phút ấy mắt tôi mở to hơn bao giờ hết, cả người tôi đang nằm đè lên Rick. Tôi vội vàng lăn sang một bên rồi lồm cồm bò dậy. Có lẽ trông tôi thật lố bịch.
Rick ngồi dậy. Căn phòng bây giờ trông thật khủng khiếp.
- Đứng yên đó! Đừng đi qua đây, cẩn thận giẫm mảnh thủy tinh.
Rick chỉ về phía Ken, mặt thằng nhóc trắng bệch, cắt không ra giọt máu. Chắc nó cũng hoảng khi nghe tiếng ly vỡ. Thì ra Rick đưa sữa nóng vào cho tôi và Ken, đúng lúc Ken chơi trò dọa tôi thì Rick bước vào nên mới tạo ra những chuỗi âm thanh và cảnh tượng hài đến phát khóc như thế này.
Tôi quệt nước mắt, thấy đầu đau như búa bổ, không còn chút sức lực nào để đứng lên nữa.
Tôi sợ bóng tối. Sợ đến mức không bao giờ tôi dám tắt bóng đèn nếu phải ngủ một mình. Trong bóng tối, tôi thấy mình bị bỏ rơi, bị lạc lõng và giống như đang ở trong căn nhà chân gà của phù thủy Baba-Yaya. Phải rèn luyện rất lâu tôi mới dám đi dạy kèm vào buổi tối, luôn tự trấn an mình rằng ngoài đường có đèn rất sáng và Sài Gòn là thành phố sống về đêm.
Sau khi đỡ tôi lên ghế, Rick dọn những mảnh thủy tinh trên sàn, đóng cửa sổ và kéo rèm lại. Cậu nhìn đồng hồ rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, quay sang nhìn tôi một cách nghiêm túc.
- Trời này chị không thể về được, tối nay chị ngủ lại đây đi. Ba mẹ tôi cũng không về nhà được vì bão đang lớn lắm. Giờ này chị về tôi không yên tâm.
Những gì Rick nói, tôi cứ nghe ù ù trong tai, không rõ. Cái gì mà về được với không về được. Mắt lờ đờ, chân tay mềm nhũn, tôi nghĩ mình đang phát sốt. Rồi sau đó tôi cảm thấy má mình tiếp xúc với một làn da rất ấm, rất mạnh mẽ. Tôi không còn biết gì hơn thế nữa.
Ở độ tuổi như tôi, người ế cũng không phải hiếm, nhưng nếu bảo chưa trải qua một mối tình nào thì cũng hơi khó tin. Dù có xấu như Thị Nở hay khó đỡ như Thị Mầu thì cũng phải yêu đương với một ai đó, nhưng tôi thì chưa hề. À mà cũng không phải, tôi có rung động, nhưng là với các nam nhân vật trong phim tình cảm Hàn Quốc. Thế có được tính là đã rung động không nhỉ?
Không biết cảm giác khi ốm được người khác chăm sóc như thế nào nhỉ? Người khác ở đây không phải là bố mẹ mình. Người khác là một người con trai, một người đàn ông, người mình yêu thương... Chắc sẽ hạnh phúc lắm.
Tôi không biết lúc này mình đang như thế nào, nhưng trong giấc mơ, tôi thấy có một chàng hoàng tử nâng tôi lên, tôi còn nghe được cả nhịp đập trái tim của anh ấy. Rồi anh ấy đặt tôi xuống một thảm cỏ mềm mại, hương hoa thơm ngát. Anh ấy còn nhìn tôi âu yếm rồi đặt lên trán tôi nụ hôn ngọt ngào. Thật tuyệt. Tôi không muốn tỉnh dậy nữa, không muốn chút nào.
- Cô ấy mà biết anh thay đồ cho cô, chắc sẽ nổi điên mà giết anh em mình mất.
Cái gì mà cởi đồ? Chẳng lẽ trong giấc mơ thôi, hoàng tử của tôi cũng trở nên thô thiển thế sao? Dê cụ như vậy sao? Không được, phải tỉnh dậy trước khi giấc mơ ngọt ngào biến thành giấc mơ ô uế.
Mí mắt nặng trĩu, tôi cố nhấc nó lên. Ánh đèn ngủ mờ mờ không khiến tôi thấy chói mắt. Rồi khi đủ sức mở to đôi mắt, tôi thấy mình đang nằm trên chiếc giường có ga màu xanh da trời, thoải mái kinh khủng. Gân cốt bấy lâu bị hành hạ bởi cái nền nhà ở phòng trọ nay được giãn ra nhờ sự êm ái. Chợt tỉnh, tôi ngồi bật dậy, ngó nghiêng xung quanh rồi nhìn xuống người mình. Bộ đồ ngủ lúc nãy Rick đưa mà tôi không chịu thay, giờ đang nằm chiễm chệ trên người tôi. Tôi há miệng, á một tiếng khe khẽ rồi rùng mình tưởng tượng. Nước mắt tôi trào ra, tôi đau khổ nhận ra mình đã thành gái hư, đã đánh mất tấm thân mà tôi cố gìn giữ cho người tôi yêu. Tôi co đầu gối, gục mặt khóc nức nở.
- Chị tỉnh rồi à? Thấy đã đỡ chút nào chưa? Uống thuốc này vào cho mau khỏi.
Tôi im bặt, ngẩng mặt lên nhìn Rick. Trong căn nhà này, ngoài tôi ra thì chỉ còn hai anh em họ, vì người giúp việc đã xin về từ lúc tôi đến. Vậy thủ phạm chỉ có thể là tên đang đứng trước mặt tôi đây. Tôi quên cả cái chân đau, lao xuống giường, cà nhắc đến chỗ Rick, nắm lấy áo cậu ta, mắt nhìn cậu ta hận thù.
- Chị làm sao thế?
- Đấy! Em đã bảo rồi mà, ai kêu anh thay đồ cho cô làm chi, để cô nổi cơn điên rồi đấy. Em vô can nha cô Kim.
Tôi đổi hướng, đưa mắt nhìn kẻ đứng sau lưng Rick, là Ken. Là thay chứ không phải cởi, có nghĩa là giấc mơ của tôi đã nghiêm trọng hóa vấn đề lên. Nhưng nếu giờ tôi mà tha cho cậu ta thì tôi dễ dãi quá, dù sao tấm thân ngọc ngà của tôi cũng đã bị cậu ta nhìn thấy. Phải làm quá lên một chút vì sĩ diện con gái.
- Ai cho cậu động vào người tôi?
- Tại chị không chịu thay lúc đầu, để ngấm nước mưa rồi phát sốt, nếu tôi không thay đồ cho chị thì giờ này chị có tỉnh dậy và túm áo tôi mạnh mẽ như thế này không?
- Nhưng cũng không được phép cởi đồ tôi ra, cậu là con trai, tôi dù sao cũng là con gái, nam nữ thụ thụ bất tương thân.
- Vậy không lẽ tôi để cho nhóc Ken thay đồ giúp chị?
Tôi cau mày, nhìn nhóc Ken, bắt gặp nụ cười gian của nó, tôi rùng mình.
- Chị yên tâm đi, tôi không để ý gì đến những thứ chị đang gìn giữ đâu. Cũng đâu có gì đặc biệt.
- Cậu dám... Tôi đánh chết cậu!
Nói rồi tôi lấy tay đấm liên tục vào người Rick, nhóc Ken thì đứng cười. Thiệt là quá thể mà, hai đứa con trai bắt nạt một đứa con gái chân yếu tay mềm như tôi. Nhưng không thể cứ mãi hành động trẻ con như vậy được, vì dù có đánh cậu ta, tôi cũng không thể đánh chết được. Mà nghĩ lại cũng vì tôi tự chuốc họa vào mình. À quên, tôi hơn tuổi cậu ta mà. Lấy lại phong độ, tôi đứng chống hông.
- Lần này chị tha cho hai đứa, nếu lần sau còn tái phạm thì... thì... Đừng trách chị ác.
- Cô cứ ác bình thường đi ạ, em không có ý kiến gì đâu. - Ken phá lên cười thích thú.
- Thôi được rồi, Ken cứ làm hết mấy bài tập cô cho ôn là được. Hai đứa ở nhà khóa cửa cẩn thận, hôm nay cô về sớm. - Nói rồi tôi đẩy Rick, cà nhắc ra khỏi phòng.
- Chị có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?
Tôi định lấy điện thoại trong túi quần ra để xem giờ thì mới nhớ ra đồ tôi đang mặc không phải là đồ của tôi.
- Mấy giờ rồi? Đồ của tôi đâu rồi?
- 11 giờ rồi. Đồ của cô đang ở trong máy giặt. - Ken nhanh nhảu trả lời câu hỏi của tôi.
- Cái gì? Sao lại muộn như vậy được.
- Chị bị sốt, ngủ liền 3 tiếng đồng hồ. Điện thoại chị đây, còn đồ chị tôi bỏ vào máy giặt rồi, lát nữa đem sấy khô rồi sáng mai thay đồ về.
Đầu tôi lúng búng mấy từ của Rick nói, vì cơn sốt nên vẫn còn đau đầu, tôi hơi choáng váng. Rick nắm lấy vai tôi, đỡ đến giường.
- Chị đừng ngang bướng nữa, uống thuốc vào rồi ngủ đi. Trước khi uống thuốc thì ăn hết chỗ sanwich kia nữa.
Bỗng dưng tôi ngoan ngoãn như một con cún nhỏ, không phản đối gì nữa. Lúc cửa đã đóng lại, tôi thở dài. Thiệt tình, chuyện cũng như phim mà sao không lãng mạn nốt luôn cho rồi. Đáng lẽ phải nấu cháo, rồi phải ngồi bên chăm sóc, đắp khăn lên trán chứ. Đúng là, đàn ông Việt Nam chẳng bao giờ đạt tới mức độ tuyệt vời như các mỹ nam trong phim Hàn. Chả trách không thể yêu nổi một ai. Mà thôi kệ, tôi cũng không khoái mối tình chị em cho lắm nên tốt nhất cậu ta dừng ở mức độ này là được rồi.
*****
Tôi ghét chính tôi những lúc thế này, suy nghĩ chẳng bao giờ thắng nổi mồm miệng của tôi. Nhưng lỡ rồi, rút lại không được, trong lòng muốn khóc ròng khi nhìn thấy nụ cười mãn nguyện của Rick.
Ăn bánh mì, uống thuốc xong, tôi lên giường, nằm lăn qua, lăn lại mãi vẫn không ngủ được. Ngoài trời vẫn nghe tiếng gió rít liên tục dù căn nhà này rất kiên cố, dĩ nhiên tôi không tắt đèn trong phòng. Một hồi vật lộn với sung sướng, tôi nằm ngửa, mở to mắt nhìn lên trần, nó thật đẹp. Kiến trúc căn nhà này được thiết kế và xây dựng theo phong cách châu Âu nên mọi đường nét đều mang vẻ cổ điển, huyền bí. Tôi lại tưởng tượng đến câu chuyện Alice ở xứ sở thần kỳ, có lẽ giờ đây tôi đang thu nhỏ trong căn phòng rộng lớn, trên chiếc giường to và mọi thứ đồ trong phòng cũng bự thật bự. Tôi nhắm mắt lại, tiếp tục tưởng tượng rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.