2 giờ sáng, thường là mốc thời gian tỉnh dậy của tôi. Đúng như thói quen, tôi mở mắt bất thình lình và cảm thấy rờn rợn ánh đèn ngủ màu xanh. Tôi ngồi bật dậy, phi nhanh đến công tắc rồi bật đèn lên. Nguy hiểm quá, tôi quên bấm chốt cửa. Sau khi gật gù hài lòng với việc bấm chốt, tôi cà nhắc quay lại giường. Đang định ngả tấm lưng đáng thương xuống giường đệm êm ái thì có tiếng gõ cửa phòng. Tôi giật mình, ngồi im lặng lắng nghe.
- Chị khó ngủ à? Có cần gì nữa không?
Thì ra là Rick, cậu ta làm cái quái gì mà giờ này chưa ngủ.
- Không! Tôi ngủ rất ngon. Tôi không cần gì nữa cả.
- Vậy sao chị không tắt đèn đi.
- Tắt đèn tôi không ngủ được, tôi phải để đèn mới ngủ được.
- Vậy... Chúc chị ngủ ngon.
- Ừ, cậu cũng đi ngủ đi, giờ này... À, ôn thi hả? Vậy ráng học nhanh rồi ngủ đi nha.
Tôi vừa nói vừa bò lên giường, nằm ngửa ra. Khi cái bóng trước cửa không còn nữa, tôi thả lỏng cơ thể, nhắm mắt để lại tìm kiếm giấc mơ có chàng hoàng tử của mình.
...
Phải mất ba ngày chân tôi mới ổn hơn, nhưng có một vết bầm to tướng ở bắp chân. Chẳng hiểu sau vụ đó tôi bị
ám ảnh hay sao mà cứ mỗi khi tan học, tôi bắt gặp một dáng người giống Rick phóng xe ngang qua cổng trường tôi. Dạo gần đây cũng cứ có cảm giác ai đó theo mình mỗi khi đi dạy kèm cho Ken về. Nhưng cũng không có gì xảy ra với tôi. Có thể là một ai đó cùng đường cũng nên, nhưng cứ thường xuyên như vậy cũng sợ chết đi được.
Hôm nay tôi đến nhà Ken sớm hơn mọi khi vì tối sẽ về sớm, mai tôi có buổi kiểm tra. Ken đang ăn một tô cơm to tướng. Tôi phì cười khi nhìn nó ăn như thằng chết đói, nó cũng phụt hết cơm ra ngoài khi nhìn thấy tôi.
- Ơ... Sao cô Kim đến sớm vậy? 7h mới học cơ mà? Giờ mới có 5 rưỡi.
- Tối nay cô về sớm. Mai cô kiểm tra nên cần phải học bài. Ủa mà sao ăn tối sớm thế?
- Đâu có đâu cô, Ken ăn cơm trưa đó. Ba mẹ đi làm không về, anh Rick đi học cũng không về, Ken lười nấu mà cũng không thích ăn ngoài nữa. Lấy cơm nguội ăn đại.
- Trời ạ! Ngày nào cũng vậy hả?
- Không ạ, chỉ khi nào anh Rick đi học cả ngày thôi. - Rồi nó cúi mặt lủm bủm - Nhưng cũng phải 3 đến 4 ngày trong tuần phải như thế.
Tự dưng tôi thấy Ken đáng thương. Hình như nhà giàu nào cũng thế, những đứa con sẽ cô độc lắm. Chẳng bù cho gia đình tôi, dù bố mẹ có đi xa vài ngày thì cũng rối rít gọi điện cả chục lần một ngày. Hơn nữa trước lúc đi, mẹ sẽ nấu cho chị em tôi một nồi thịt kho tàu hoặc nồi cá kho để tiện có thức ăn ngay.
- Hôm nay học trễ chút nha.
- Cô lại đi đâu ạ?
- Nhà có gì trong tủ lạnh không? Cô sẽ nấu cơm cho Ken ăn chứ ăn vậy sao lớn nổi, lại dễ đau dạ dày nữa.
Mắt nhóc Ken sáng rực lên nhìn tôi. Tôi cảm thấy mình như bà tiên xuất hiện đúng lúc để cứu cậu bé Ken đáng thương. Nó dẫn tôi xuống phòng bếp, mở tủ lạnh rất nhiều đồ ăn, tự dưng bụng tôi cũng sôi lên. Thôi thì cũng mới chỉ ăn qua loa gói mì, nấu cơm tôi với Ken ăn luôn vậy. Mà không được, như vậy tùy tiện quá.
- Cô nấu cơm xong, ăn chung với Ken luôn nha, Ken ăn một mình không thế vui.
Lòng tôi mở hội đánh trống, chẳng mấy khi nhóc Ken làm hài lòng tôi, vậy thì dại gì từ chối. Giả bộ suy tư, tôi cau mày một lúc.
- Thôi được rồi, để Ken ăn một mình cũng tội thiệt. Vậy cô nấu cho hai người... Ơ mà còn ba mẹ Ken với Rick thì sao?
- Ba mẹ đi tiếp khách, ăn nhà hàng rồi cô ạ. Cô nấu luôn phần anh hai đi cô, tí anh đi học về ăn chung luôn.
Tôi ậm ừ, mở tủ lạnh lấy đồ ăn, còn nhóc Ken lấy gạo nấu cơm. Căn bếp này khác với nhiều căn bếp tôi nhìn thấy. Thì cũng phải thôi, tôi nhìn thấy những căn bếp của nhà bình thường, còn đây là của một căn biệt thự nhà giàu. Lắm lúc tôi thấy mình so sánh ngu ngốc quá chừng.
Tranh thủ một công đôi việc, tôi vừa nấu ăn vừa hỏi nhóc Ken những câu hỏi ôn lại bài, có vẻ như nó cũng hào hứng với cách học này. Lâu lâu nó ngửa mặt lên, hít hít mùi thức ăn rồi khen tấm tắc dù chưa được ăn.
- Trời ơi cô Kim nấu ăn ngon quá! Anh hai nấu dở hơn cô nhiều.
- Thật hả? - Tôi thấy vui lắm.
- Thật mà. Hôm trước chẳng phải cô cũng ăn thử cháo anh hai nấu rồi còn gì.
- Ơ... Hôm nào?
- Cái hôm cô bị sốt ấy ạ. Dở lắm phải không cô?
Tự dưng tôi chết lặng. Thì ra Rick có nấu cháo như mong muốn của tôi. Một đoạn ký ức ùa về, những cử chỉ, hành động và lời nói của Rick dội về, tim tôi bỗng đập loạn xạ lên trong lồng ngực.
- Cô Kim! Canh sôi rồi kìa.
Tôi giật mình, quay lại lóng ngóng động trúng thành nồi. Tôi á nhẹ một tiếng, nhận ra mình đã bị bỏng, nhưng vẫn cố gắng nấu xong nồi canh.
6 giờ 30, Rick về đến nhà, cơm cũng đã dọn ra. Tôi và Ken ngồi tranh thủ ôn bài. Chẳng biết cảm xúc của Rick lúc đó thế nào, nhưng mắt cậu ta lại đỏ lên như lúc dưới mưa. Tôi giục cậu ta thay đồ để ăn tối. Thật ngại quá, phải giải thích vụ vì sao tôi cũng có mặt trong bữa tối này. Nhưng chưa kịp mở lời thì Rick đã ngước lên nhìn tôi, nói trước.
- Cảm ơn chị đã nấu bữa ăn này. Lâu lắm rồi mới được ăn ngon như vậy.
- Đúng đó cô. Anh hai nấu ăn dở ẹc. Cô thường xuyên nấu cho Ken ăn nha.
Tôi cảm thấy nóng bừng hai má, vừa ăn vừa cười tủm tỉm. Tôi cũng muốn ngày nào cũng được nấu ăn thế này, đỡ phải ăn mì gói, mà lại có không khí của gia đình. Ôi cái trí tưởng tượng quá đáng của tôi, nếu không kiềm chế thì tôi sẽ bật cười sung sướng trước mặt hai anh em nhà họ mất. Tôi lên giọng, tỏ vẻ nghiêm túc.
- Không có gì đâu, tại thấy nhóc Ken ăn uống không đàng hoàng nên cũng muốn nấu gì đấy cho nhóc ăn. Nếu hai đứa thích thì khi nào rảnh, chị nấu tiếp cho.
Tôi tự thấy phục khả năng che giấu cảm xúc thật của mình. Thật ra thì ý tôi là: nhờ hai đứa mà chị được ăn ngon, cứ thế này mỗi ngày nha. Nhưng như vậy mất mặt lắm. Dù sao tôi vẫn thông minh chán.
Dự định về sớm của tôi không thành. Vẫn là 9h mới ra về được. Nhưng thôi không sao, bù lại được bữa ăn ngon. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, hít thật sâu để sẵn sàng tinh thần vượt qua bóng tối đáng sợ. Đi được một đoạn, lại là cảm giác có ai đó đi theo, tôi đi nhanh thì nó cũng đi nhanh, tôi chậm lại nó cũng chậm lại. Tiếng xe ga đều đều phía sau tôi. Vẫn không dám nhìn ra phía sau, mà cái gương chiếu hậu của xe tôi thì sau khi tông phải một vị nào đấy, nó bị gãy, tôi tiếc tiền nên lấy keo dán lại, giờ nó cứng ngắc không thể sử dụng được.
Liều ăn nhiều. Nghĩ vậy, đợi tới đoạn đường đông người, đường thẳng, không có đường hẻm, tôi dừng xe đột ngột, quay lại phía sau. Cặp kính cận làm khó tôi, nhưng cũng lờ mờ nhìn thấy đối tượng đang dừng lại cách tôi khoảng 5m. Tôi xuống xe, lấy hết khí thế đi lại chỗ chiếc xe đang dừng theo kia. Nheo cặp mẳt sau chiếc kính cận, tôi ngạc nhiên không thốt nên lời. Là Rick.
- Cậu đi theo tôi đấy à?
Cậu ta nhìn tôi, không nói gì.
- Cậu nhìn cái gì? Theo tôi làm gì? Có phải một tuần nay cậu theo tôi về đến phòng trọ phải không?
Rick lại không trả lời. Nhưng cậu ta gật đầu. Tôi không hiểu vì sao lại thế, nhưng tôi không thích điều đó. Đẩy nhẹ vào vai Rick, tôi nói nhỏ nhẹ nhất có thể:
- Cậu về đi. Tôi không biết cậu theo tôi vì lý do gì, nhưng đừng có đi theo nữa.
Rick đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Bàn tay của chàng trai trẻ ấm nóng, tôi cảm thấy cổ tay mình ran rát.
- Á đau. - Tôi nhăn mặt, khẽ thốt lên.
- Chị sao vậy? Tôi làm chị đau sao?
Rick buông lỏng tay ra, dưới ánh đèn cao áp, tôi và cả Rick nhận ra một vết đỏ trên cổ tay tôi. Tôi nhớ ra đó là chỗ bị bỏng, giờ thì đang rất rát.
- Chị lại bị thương rồi. - Cậu ta nhìn xung quanh - Chị đợi tôi một chút. Đưa chìa khóa xe của chị đây.
Tôi không hiểu, nhưng cũng đưa cho cậu ta. Cậu ta dắt xe tôi vào một quán sửa xe gần đấy, nói gì đó với chủ tiệm rồi đưa tiền cho ông ta. Sau đó trở ra, đi về phía tôi.
- Cậu làm gì vậy? Sao lại dắt xe tôi vào đấy? Xe có bị hỏng gì đâu.
- Xe vào đấy thì ắt sẽ có chỗ hỏng, cần phải sửa. Chị lên xe tôi chở chị về.
Cậu ta đang trả ơn tôi vì bữa ăn sao? Đúng là cách sống của bọn nhà giàu, không muốn nợ nần ai. Tôi cảm thấy bực mình, quay ngoắt đi về phía hiệu sửa xe.
- Chú ơi! Cho con xin cái xe này.
- Xe của ai mà xin? Của cậu kia vừa dắt vào đây sửa mà.
- Dạ, xe của con. Cậu ta tự tiện dắt xe của con vào đây, mà xe không bị hỏng gì cả.
Nét mặt ông chủ có vẻ khó xử. Tôi cũng biết nếu cái xe này đem ra sửa thì sẽ phải sửa rất nhiều chỗ, nhưng tôi không thích nó nằm trong tiệm sửa xe vào lúc này. Nhất quyết phải lấy nó ra và đi về, để cho tên nhà giàu kia mắc nợ tôi suốt đời.
- Chìa khóa xe của con đâu? Nếu có chìa khóa thì mới biết được đây có phải xe của con không.
- Dạ đây... Ơ...
Lúc này mới nhớ ra chìa khóa đang nằm trong tay Rick, tôi lại chẳng đem theo chìa phụ.
- Đưa chìa khóa đây cho tôi!
- Chị lên tôi đưa chị về. Đừng trẻ con như vậy, chỉ là tôi muốn đưa chị về thôi, không có ý gì khác đâu.
- Chẳng phải vì tôi nấu ăn cho anh em cậu nên cậu mới thế này sao?
- Không phải! Tuyệt đối không phải!
Cậu ta lại một lần nữa nhìn chằm chằm vào mặt tôi như muốn chiếu tướng. Thật đáng sợ. Nhưng chuyện có đơn giản như Rick nói? Rằng chỉ là muốn đưa tôi về? Mà cũng có thể lắm, cậu ta còn nấu cháo cho tôi thì đưa về cũng là một hành động galant đáng làm thôi.
- Thôi được! Nhưng ngày mai tôi làm sao lấy xe về? Mà cậu đưa chìa khóa đây cho tôi.
- Mai tôi sẽ đến chở chị ra lấy xe về. Về đến nơi tôi đưa chìa khóa cho, cứng đầu như chị ai mà tin được, biết đâu cầm được chìa khóa, cô lại không chịu lên xe tôi.
- Cái cậu này... Tôi mà trẻ con như vậy à?
Cậu ta đoán trúng tim đen của tôi rồi. Thôi thì trời không nghe đất thì đất phải chịu trời. Tôi leo lên xe, ngồi xa cách cậu ta một khoảng. Nhưng cái xe của cậu ta đằng sau cao hơn đằng trước, đi được một đoạn tôi lại cứ bị trượt về trước. Tôi đặt hai bàn tay lên lưng cậu ta, đẩy nhẹ để giữ khoảng cách an toàn. Ai mà tin được bọn nhà giàu lắm chiêu trò này, không cẩn thận là tiêu đời.
Những lúc thế này tôi cảm thấy mình không còn là một cô nàng Nhân Mã nữa mà biến thành Nhân Mã lai Ma kết. Cái tính suy diễn thái quá và phòng thủ ở mọi mặt trận. Thế cũng tốt thôi, để tránh ân hận về sau.
- Đến nơi rồi, cậu đưa chìa khóa cho tôi!
Rick đặt chìa khóa vào tay tôi, tôi quay lưng đi vào.
- Kim! Chị đợi tôi một lát được không?
- Làm gì? - Tôi quay lại.
- Đợi tôi 5 phút thôi. Xin chị đấy!
Nói rồi cậu ta quay xe, phóng đi mà tôi chưa kịp trả lời có đồng ý đợi hay không. Nhưng thôi, đợi thêm 5 phút cũng chẳng chết ai, lỡ đâu không đợi, hôm sau đi dạy cậu ta lại làm khổ tôi. Phải nhịn. Không biết có phải tôi xem phim tình cảm lãng mạn quá nhiều hay không, nhưng trong suy nghĩ của mình, tôi vẫn tin có những câu chuyện tình đẹp như trên phim. Mà tôi cá chắc có đến 90% các cô nàng hay xem phim tình cảm như tôi đều tin một ngày sẽ xuất hiện trước mặt họ một anh chàng đầy đủ tố chất mà họ mong muốn. Sớm hay muộn cũng sẽ có, cô nàng nào không đợi được thì sẽ ngậm ngùi mà vứt bỏ niềm tin. Còn những cô nàng như tôi, nếu chờ mãi mà không xuất hiện thì vẫn có một anh chàng tên FA ở bên cạnh. Nghĩ cũng hơi phiêu, nhưng còn trẻ thì nên tin và chờ đợi. Tôi cũng nói rồi, bao giờ đến 30 tôi cũng sẽ như mấy cô nàng vứt bỏ niềm tin nếu không tìm được chàng hoàng tử của tôi.